Sài Gòn dạo này vào mùa mưa rồi, những buổi chiều mưa ngồi trong lớp học, nhìn ra ngoài trời, cảm giác nhớ nhà lắm… Sinh viên sống xa nhà ước sao những bữa cơm gia đình nóng hổi, nhớ lắm những đêm mưa lớn, gió tạt mưa vào nhà, mấy mẹ con hì hục lau sàn nhà, rồi ngày hai lần dưới những cơn mưa trút nước mang theo cái lạnh của những cơn gió Bắc rét buốt của cái miền Trung khắc nghiệt kia, mẹ vẫn chở con đi học, những lúc như thế con thấy thương mẹ lắm… Những năm cấp ba học thật vất vả, mẹ luôn bên cạnh động viên “sự học là cả đời, mẹ không được học đến nơi, nên giờ chỉ mong hai đứa học cho giỏi”, con luôn ghi nhớ lời của mẹ, chỉ thấy thương cho đứa em nhỏ dại, ham chơi làm cho mẹ buồn, nên con phải cố gắng hơn nữa.
Từ nhỏ đến giờ, mẹ là người chăm lo cho hai chị em con nhiều nhất, những lúc nghĩ lại con trách ba nhiều lắm, lúc chúng con cần, thì người không bên cạnh, đến lúc người xuất hiện thì chỉ là những lời trách mắng. Đôi lúc con tự hỏi mẹ có hạnh phúc không, vì có những lúc con thấy mẹ khóc, con không biết nói gì, chỉ im lặng quay vào phòng, im lìm trong bóng tối mà khóc thôi. Con không giúp được mẹ, chỉ biết mẹ cố gắng cho đến giờ vì hai chị em con, vì những lúc như thế mà con đã cố gắng thậm chí vắt kiệt sức để đạt được những điều mẹ mong ở con.
Xa nhà nhiều lúc nhớ nhà, cảm giác cô đơn, lạc lỏng giữa thành phố xa lạ này mà lắm lúc cảm thấy mình như là hạt bụi vất vưởng. Bước ra đời gặp phải nhiều gian nan, vất vả, những lúc như thế con chỉ muốn được trở về bên mẹ, như thế thật bình an. Cuộc đời này đúng là còn nhiều điều phải học hỏi nữa, thất bại thì chẳng nghĩa lý gì nếu không biết đứng dậy. Đôi lúc con nghĩ mình là người mạnh mẽ, luôn biết đứng dậy mỗi khi té ngã, nhưng thật sự có những lúc con hoàn toàn kiệt sức, nhịp sống Sài Gòn luôn kéo con người ta theo những dòng chảy hối hả của nó, chỉ biết tiến về trước, dừng lại một chút thôi cũng đủ cảm thấy mình tụt lại quá xa so với người ta. Lúc đó ước sao về lại những ngày xưa, chỉ biết ăn ngủ, lang thang giữa đồng ruộng trưa nắng, mà chẳng phải lo nghĩ phức tạp như bây giờ, nhưng như thế thì biết bao giờ mới trưởng thành được đúng không mẹ.
Bây giờ chị em con cũng đã trưởng thành hơn, suy nghĩ độc lập hơn. Đôi lúc tiếng nói của con cũng làm cho gia đình êm ấm hơn, nhưng con biết mẹ vẫn giấu không cho con hay, vì nghĩ sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của con, nhưng mẹ ơi, con sẽ trách bản thân nhiều hơn khi những lúc như thế con chỉ biết lo cho bản thân mình thôi. Con không muốn bất cứ ai phải chịu đựng một mình chỉ vì lo nghĩ cho con.
Con vẫn biết là mình sẽ phải có cuộc sống riêng, một gia đình riêng với những lo toan bộn bề, rồi sẽ có lúc con lơ là, quên đi trách nhiệm của một đứa con, những lúc như thế con mong mẹ hãy bên cạnh con vì con biết dù cho con có trưởng thành đến dường nào thì với mẹ con vẫn nhỏ bé, thơ dại như ngày nào, và con thật sự mong như vậy. Sẽ có những lúc con không thể bước tiếp được nữa, và con mong mẹ sẽ dịu dàng ôm con vào lòng như ngày đầu tiên con bước vào cuộc đời này, những lúc như thế, thầm cám ơn mẹ, mẹ dịu hiền của con.
Võ Hồng Nhung
đọc bài viết của bạn hình như nước mắt của tôi sắp rơi tôi cũng có cùng cảm xúc như bạn.Mẹ là người vĩ đại nhất đúng không ,tất cả những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho chúng ta không quản vất vả nắng mưa.Chúng ta phải cố lên vượt qua tất cả mọi khó khăn nhỏ nhoi để có được tương lai tốt đẹp và để mẹ được mĩm cười hạnh phúc vì đứa con thân yêu bạn nhé.cảm ơn bài viết của bạn ban đã giúp tôi nhìn lại mình .
khakha,dung la su phu cua em,chi Nhung la nhat!