Xe tôi chạy chậm dần chậm dần rồi tôi lướt qua người đàn ông đó….Tôi quay lai nhìn, không một ai, không một người nào giúp ông ấy cả, người ta cứ bình thảng một cách lạnh lùng, như tôi vậy. Tôi vô trường, lòng vô cùng nặng nề. Tôi tự trách mình rất nhiều, nhiều...chẳng lẽ cuộc sống bận rộn đã kéo mọi người và tôi đi nhanh đến nổi không ai còn tình người hay sao. Bạn tôi hay nói:"người thành phố rất vô tình" và tôi đương nhiên là không đồng ý với điều đó, tôi sẽ giải thích cho nó, nói cho nó hiểu thế này thế kia.v.v. Thế mà giờ tôi lại là ví dụ điển hình nhất của nó. Về đến nhà tôi đem sự viêc kể cho mẹ nghe. mẹ chỉ nhìn tôi và không nói gì. Tôi biết nếu như mẹ trách tôi thì không được mà khen tôi thì …trời. Kzzz…Kzzzz Và rồi tôi cũng quên …như bao người thành phố vô tình khác. Tôi đi học. Cũng con đừơng đó. Kẹt xe kinh khủng. Và…. cái cảnh đó, người đàn ông và xe rau đang nằm giữa đường, tôi………..bỗng một tiếng nói bên kia đường vang lên “kệ ông ta, ông ta giả bộ để lấy tiền đấy!!!!” tôi………….lòng tin của tôi bị đánh mất 50%, tôi …lại buồn. Câu chuyện về chiếc áo mưa. Vô tình mình đọc được thôi. Xúc động dữ lắm. Cảm ơn bạn vì đã kể câu chuyện hay như vậy……………………………………………………con người mà phải tin và giúp lẫn nhau chứ. Tôi sẽ không như bây giờ nữa. I belive…
Tinhco
0 comments to "Cảm nhận về câu chuyện chiếc áo mưa"