có vài quyển sách in giấy tái sinh, đen đủi, thô ráp, con chữ lờ mờ, nhỏ xíu, dấu tích một thời khó khăn xa cũ, nhưng bạn không muốn thay thế bằng ấn bản mới mấy năm sau này, dù giấy trắng đẹp hơn, chữ in rõ ràng sắc sảo hơn, bìa ngoài màu sắc bắt mắt hơn. Xếp trên kệ chung với những quyển sách ấn loát mỹ thuật thời nay, quyển sách cũ kỹ năm xưa khác chi chú cừu đen lọc lõng giữa đàn cừu trắng. Vậy mà bạn nhất định giữ gìn nó cẩn thận, cũng là giữ một kỷ niệm trong đời. Với tôi, Ý cao tình đẹp của nhà văn Nguyễn Hiến Lê là một trường hợp như thế.
Bản in đầu ở Sài Gòn trước 1975 tôi không có, chỉ mua được bản do nhà xuất bản Trẻ in lại lần thứ nhất vào tháng 3-1989. Dòng mực tươi xanh ghi đậm nét ở lời Tựa nơi trang 5 giúp tôi xác định ngày mua là 24 tháng đó. Nghĩa là sách vừa phát hành không lâu. Sáng thứ Sáu ấy, sau giờ đứng lớp, lững thững ra hiệu sách nhỏ ở ngã tư Phú Nhuận, cách chỗ dạy mấy căn nhà và vài cửa tiệm, tôi tình cờ bắt gặp tập truyện dày chưa tới 200 trang do nhà văn Nguyễn Hiến Lê tuyển chọn trong non 20 năm.
Chỉ có 34 câu chuyện ngắn gọn, những chuyện người thật việc thật mà tác giả hầu hết không phải là nhà văn, không cùng quốc tịch. Chuyện chủ yếu xoay quanh những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống bình thường của một em bé bán rong, một anh lính nuôi bệnh, một thầy tu lăn lóc với kẻ bần cùng, một chàng trai sa cơ lỡ vận, một ông bố đấm tàu, một khách du lịch, một thiếu nữ cụt tay, một chiến sĩ ngoài mặt trận, một trò trường tiểu học, v.v… Vậy mà tất cả cùng toát lên một ý cao tình đẹp thâm trầm. Cả quyển là một bản đồng ca truyền cảm đến rơi lệ của những tâm hồn nhân bản, làm ta vững tin vào khả năng vô tận ở chính mỗi con người chúng ta, vững tin vào giá trị bền bỉ muôn thuở muôn phương của lòng nhân ái, của tính thiện bất kể tuổi tác ngành nghề, màu da sắc tóc, văn hoá ngôn ngữ…
Đọc đi đọc lại Ý cao tình đẹp tôi bỗng nảy sinh ý nghĩ: Chuyện người thật việc thật thế này lẽ đâu chỉ có ngần ấy, sao mình không thử nối tiếp công việc của nhà văn Nguyễn Hiến Lê đem hương sắc bốn phương góp phần hoà điệu văn hoá đạo đức thuyền thống nước nhà. Một bài luân lý khô khan nặng tính giáo điều chẳng ai thèm xem, nhưng một câu chuyện đơn sơ chân thật lay động tận sâu thẳm lòng người thì ai cũng muốn đọc, muốn nhớ, muốn truyền trao người khác.
Thế là tôi bắt đầu lưu ý tuyển dịch. Phạm vi phong phú của Ý cao tình đẹp trải rộng khá nhiều mặt giữa đời thường, trái lại tôi tích luỹ dần dần theo từng chủ điểm riêng biệt. Non mười năm qua, với định hướng ấy, lần lượt từng mẫu chuyện nhỏ được điều đặn đăng trên tạp chí Yêu Trẻ; sau đó được gom lại gởi nhà xuất bản Trẻ và nhà xuất bản Giáo dục in thành tám tập mỏng, xoay quanh bốn mối quan hệ: Cha và con, Mẹ và con, Thầy và trò, Người và người. Vài quyển trong số đó đã in đi in lại khá điều đặn. Ba quyển nằm trong danh mục hơn 200 nhan đề mà Bộ Giáo dục có công văn liệt kê cho học sinh trường phổ thông đọc. Thư viện Sách nói của Hội Phụ nữ Từ thiện Thành phố cũng tuyển lấy bốn quyển đọc vào băng cát-xét phục vụ miễn phí người khiếm thị.
Từ tám tập truyện ấy tôi vui sướng có thêm các bạn quý gần xa. Mỗi khi ai đó nói với tôi về hiệu ứng tốt mà các bản dịch ấy đem đến cho họ, an ủi họ và củng cố niềm tin của họ vào những giá trị nhân bản bất biến giữa cuộc đời phù hoa lừa lọc, thì tôi không khỏi chạnh lòng nhớ Ý cao tình đẹp của nhà văn Nguyễn Hiến Lê. Phải, tôi mang ơn Thầy, mang ơn Thầy nhiều lắm!
Trên đây là bài viết của 1 thầy giáo dạy trường mình –thầy giáo Lê Anh Dũng.
Bản in đầu ở Sài Gòn trước 1975 tôi không có, chỉ mua được bản do nhà xuất bản Trẻ in lại lần thứ nhất vào tháng 3-1989. Dòng mực tươi xanh ghi đậm nét ở lời Tựa nơi trang 5 giúp tôi xác định ngày mua là 24 tháng đó. Nghĩa là sách vừa phát hành không lâu. Sáng thứ Sáu ấy, sau giờ đứng lớp, lững thững ra hiệu sách nhỏ ở ngã tư Phú Nhuận, cách chỗ dạy mấy căn nhà và vài cửa tiệm, tôi tình cờ bắt gặp tập truyện dày chưa tới 200 trang do nhà văn Nguyễn Hiến Lê tuyển chọn trong non 20 năm.
Chỉ có 34 câu chuyện ngắn gọn, những chuyện người thật việc thật mà tác giả hầu hết không phải là nhà văn, không cùng quốc tịch. Chuyện chủ yếu xoay quanh những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống bình thường của một em bé bán rong, một anh lính nuôi bệnh, một thầy tu lăn lóc với kẻ bần cùng, một chàng trai sa cơ lỡ vận, một ông bố đấm tàu, một khách du lịch, một thiếu nữ cụt tay, một chiến sĩ ngoài mặt trận, một trò trường tiểu học, v.v… Vậy mà tất cả cùng toát lên một ý cao tình đẹp thâm trầm. Cả quyển là một bản đồng ca truyền cảm đến rơi lệ của những tâm hồn nhân bản, làm ta vững tin vào khả năng vô tận ở chính mỗi con người chúng ta, vững tin vào giá trị bền bỉ muôn thuở muôn phương của lòng nhân ái, của tính thiện bất kể tuổi tác ngành nghề, màu da sắc tóc, văn hoá ngôn ngữ…
Đọc đi đọc lại Ý cao tình đẹp tôi bỗng nảy sinh ý nghĩ: Chuyện người thật việc thật thế này lẽ đâu chỉ có ngần ấy, sao mình không thử nối tiếp công việc của nhà văn Nguyễn Hiến Lê đem hương sắc bốn phương góp phần hoà điệu văn hoá đạo đức thuyền thống nước nhà. Một bài luân lý khô khan nặng tính giáo điều chẳng ai thèm xem, nhưng một câu chuyện đơn sơ chân thật lay động tận sâu thẳm lòng người thì ai cũng muốn đọc, muốn nhớ, muốn truyền trao người khác.
Thế là tôi bắt đầu lưu ý tuyển dịch. Phạm vi phong phú của Ý cao tình đẹp trải rộng khá nhiều mặt giữa đời thường, trái lại tôi tích luỹ dần dần theo từng chủ điểm riêng biệt. Non mười năm qua, với định hướng ấy, lần lượt từng mẫu chuyện nhỏ được điều đặn đăng trên tạp chí Yêu Trẻ; sau đó được gom lại gởi nhà xuất bản Trẻ và nhà xuất bản Giáo dục in thành tám tập mỏng, xoay quanh bốn mối quan hệ: Cha và con, Mẹ và con, Thầy và trò, Người và người. Vài quyển trong số đó đã in đi in lại khá điều đặn. Ba quyển nằm trong danh mục hơn 200 nhan đề mà Bộ Giáo dục có công văn liệt kê cho học sinh trường phổ thông đọc. Thư viện Sách nói của Hội Phụ nữ Từ thiện Thành phố cũng tuyển lấy bốn quyển đọc vào băng cát-xét phục vụ miễn phí người khiếm thị.
Từ tám tập truyện ấy tôi vui sướng có thêm các bạn quý gần xa. Mỗi khi ai đó nói với tôi về hiệu ứng tốt mà các bản dịch ấy đem đến cho họ, an ủi họ và củng cố niềm tin của họ vào những giá trị nhân bản bất biến giữa cuộc đời phù hoa lừa lọc, thì tôi không khỏi chạnh lòng nhớ Ý cao tình đẹp của nhà văn Nguyễn Hiến Lê. Phải, tôi mang ơn Thầy, mang ơn Thầy nhiều lắm!
Trên đây là bài viết của 1 thầy giáo dạy trường mình –thầy giáo Lê Anh Dũng.
Tuy là giáo viên dạy môn anh văn nhưng bài giảng của thầy bao giờ cũng chứa đầy những bài học giản dị mà quý giá thông qua những bài học trong sách…Tôi được học thầy ở học phần hai, ban đầu những tiết học của thầy là cả một “cực hình” không chỉ của riêng tôi mà hình như cả lớp ai cũng sợ thầy, có lẽ vì thầy nghiêm khắc với sinh viên quá...Nhưng dần dần những tiết học của thầy đã chinh phục đám sinh viên bọn tôi hoàn toàn, cũng bằng những bài giảng giản dị đó.
Bài viết này của thầy tôi vô tình đọc được trên internet và nó thật sự khiến tôi thêm cảm phục người thầy đáng kính của mình. Nnhững cuốn sách đó, hẳn giờ bạn cũng như tôi đang nóng lòng muốn tìm đọc phải không? Hãy nâng niu những bài học đó cùng tôi, bạn nhé!
Bài viết này của thầy tôi vô tình đọc được trên internet và nó thật sự khiến tôi thêm cảm phục người thầy đáng kính của mình. Nnhững cuốn sách đó, hẳn giờ bạn cũng như tôi đang nóng lòng muốn tìm đọc phải không? Hãy nâng niu những bài học đó cùng tôi, bạn nhé!
nvnthy
0 comments to "Ý cao tình đẹp"