Bữa cơm gia đình.
Khi còn nhỏ, ba hay nói: “Không gì quan trọng bằng bữa cơm gia đình. Mỗi khi về đến nhà, ngồi vào mâm cơm cùng với gia đình, ba cảm thấy như mọi mệt mỏi sau một ngày làm việc dường như tan biến…” Lúc ấy, cô bé chỉ biết nhìn ba và cười. Cô bé ấy luôn nghĩ rằng: “Bữa cơm gia đình thì cũng bình thường thôi mà…”. Đấy là suy nghĩ trẻ thơ của những ngày còn bé…Trong cái ý nghĩ non nớt ấy, bữa cơm gia đình không quan trọng đến nỗi như thế…
Và rồi, cũng đến một ngày cô bé ấy phải lớn lên, xa rời mái ấm gia đình, đi đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm và nhiều điều mới mẻ…Nơi ấy, không có bữa-cơm-gia-đình! Nơi ấy là một thành phố đầy tráng lệ với những con người sống một cách vội vã, gấp gáp. Nơi ấy đầy ồn ào, náo nhiệt nhưng thiếu mất hơi ấm gia đình…Và mỗi lần đi học về, cô bé nhìn quanh chỉ là căn phòng trống trải với đầy những thứ linh tinh. Cô bé chợt nhớ đến lúc còn ở nhà, mỗi khi mẹ gọi ăn cơm đều lên phòng và bảo cô dọn dẹp những thứ linh tinh ấy đi. Đặt chiếc cặp táp xuống bàn, cô bé lặng lẽ đi xới cơm ăn. Cô bé chợt nhớ đến những ngày khi còn nhỏ, ba thấy thế hay la: “Ăn cơm thì phải đợi dọn ra rồi cả nhà cùng ăn chứ! Ai lại xới cơm ăn riêng như thế hả con?”. Cô bé chợt nhớ đến những lúc ấy, và cảm thấy nhớ nhà da diết. Những lúc ấy, cô chỉ mong được chạy ù về nhà để ngồi ăn bữa cơm gia đình với ba, với mẹ, với anh hai,…
Những lúc bị bệnh, bị sốt, cô bé chỉ biết nằm dài trên giường và khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nóng hổi…Cô bé nhớ những lần như thế, mẹ hay đặt lên trán và thảng thốt: “Trời ơi! Con nóng quá, ăn gì không con rồi uống thuốc.” Những lần như thế, ba hay ngồi cạnh và lo lắng, vẻ mặt ba trầm ngâm. Những lần như thế…lại làm cô bé nhớ đến bữa-cơm-gia-đình…
Thế rồi, đến một ngày, một ngày mà cô bé chợt nhận ra rằng, gia đình quan trọng đến như thế nào trong cuộc đời mỗi người…Đó là ngày mà ba và mẹ đã nhận ra rằng tình cảm của mình không còn dành cho nhau nữa…Là ngày mà lần đầu tiên cô bé thấy một người mạnh mẽ như anh hai khóc…Là ngày mà khi đang học cô bé phải chạy vội về nhà để khóc và năn nỉ ba mẹ quay lại với nhau…Là ngày bắt đầu cho sự kết thúc những bữa cơm gia đình…
Rồi thời gian cũng trôi qua một cách nhanh chóng mặc cho có chuyện gì xảy ra. Giờ đây, cô bé ấy đã lớn. Cô bé ấy đã không còn là cô nhóc con của ngày xưa nữa, không còn khóc mỗi khi phải ăn cơm một mình, mỗi khi bị sốt, không còn cảm thấy chạnh lòng mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác quây quần bên mâm cơm với ba, với mẹ nữa…Giờ đây, cô bé ấy đã có gia đình của riêng mình. Và cô bé ấy luôn nhắc nhở những đứa con của mình bằng câu nói quen thuộc: “Không gì quan trọng bằng bữa cơm gia đình…”
Nguyệt Ánh – Ekip Săn tin
Được thực hiện bởi STSV- www.Sangtacsv.com
0 comments to "Tạp văn: Bữa cơm gia đình"