Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Trắng hồng

Trắng hồng

Thục ngồi bên cửa sổ, đôi mắt khẽ liếc nhìn những bông hoa hồng trắng yếu ớt đang gượng dậy sau một cơn mưa dài chợt đến sáng nay. Gương mặt Thục thoáng buồn, lòng Thục như thắt lại. Một luồng khí ùa về làm mát lạnh cả đôi má ửng hồng của Thục, mang theo hương vị Tết đang tràn về đầy sức sống trong lòng của cô sinh viên đại học năm nhất, đã đi vững vàng những bước đầu tiên trên con đường chinh phục chân trời mới, rộng mở, đầy vẫy gọi nhưng cũng đầy thử thách của cuộc sống xô bồ chốn Sài Thành. Bước xuống xe, một cảm giác quen thuộc xâm chiếm lòng, Thục cảm thấy quê mình hôm nay thật đẹp. Trong đôi mắt của đứa con vừa đi xa trở về, mảnh đất miền trung khô cằn này bỗng trở nên xanh hơn, mọi thứ dường như đang thay đổi từng ngày đến độ Thục chẳng kịp nhận ra mình vừa đi qua một con đường mới mở, với những ngôi nhà mới xây còn thoảng mùi sơn mới. Nhưng chỉ duy nhất một điều, với cô, vẫn vẹn nguyên như xưa, đó là tình cảm dành cho cô giáo chủ nhiệm cấp 3. Giờ đầy, khi đứng trước quê hương, đứng trước mảnh đất của biết bao nhiêu hoài niệm, mọi thứ cứ ùa về, làm quặn thắt con tim. Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, Thục lấy tay gạt đi.

.....
Hôm nay, Thục cùng đám bạn rảo bước trên hẻm con đường Lê Trung Đình quen thuộc mà Thục vốn đi, tâm trạng háo hức và hồi hộp đong đầy trong ánh mắt. Đập vào mắt Thục là ngôi nhà nhỏ cấp ba nằm thu mình bên những căn nhà to lớn khác, vẫn cái màu xanh ấy, vẫn cái cổng đen này nhưng thời gian đã làm chúng trở nên cằn cỗi, sờn nát, không còn nguyên vẹn của ngày xưa. Một cảm giác thân quen mà cô tưởng mình sẽ không bao giờ có lại.

“ Cô ơi ,cô...


Cô ơi !


Thục nhìn chăm chú từng nét của ngôi nhà, những nét rất đỗi thân quen, nhưng cô nhận ra có điều gì hơi khác, đó là một cảm giác, cô không thể diễn tả được bằng lời…


Cô bước ra, từ trong ngôi nhà ấy, lũ học trò cảm thấy như chỉ vừa gặp cô ngày hôm qua, và hôm nay lại đến tìm nữa. Vẫn dáng người cao to, giọng nói ấm áp của người Bắc “các em vào nhà đi”, lũ học trò ngày nào không thể không cảm thấy chút xót xa. Thục cảm thấy buồn và tiếc nuối vì thời gian đã làm cô thêm trưởng thành hơn, thêm mạnh mẽ hơn nhưng nó đã lấy đi ở người giáo viên yêu quý của cô cái dáng đi khỏe mạnh của ngày nào. Sau nụ cười, khóe mắt đã xuất hiện thêm nhiều những vết nhăn, mái tóc cô điểm thêm nhiều sợi bạc. Tuổi già cùng bệnh tật đang bắt cô phải gắng gượng, phải mỉm cười, trên những cơn đau hành hạ. Hình ảnh của một cô giáo nghiệm khắc nhưng tận tụy, thương yêu học trò như con, đồng thời là một người bạn trung thành luôn biết lắng nghe và chia sẻ năm xưa làm Thục thoáng ngập ngừng, tiếc nuối trước dòng thời gian vô tình đã lấy đi của cô nhiều thứ.


Những đứa học trò ngày nào quây quần bên cô, chen nhau hỏi chuyện làm náo động cả căn vốn bé nhỏ và bình yên.


- Sức khoẻ cô dạo này thế nào rồi ạ...?


- Cô khoẻ chứ cô?


- Dạo này cô sống ra sao?


....


Bao nhiêu lời hỏi thăm sức khoẻ, bao nhiêu lời động viên an ủi cũng như tình cảm tốt đẹp của nhũng đứa học trò dành cho cô, chúng như những giọt nước tưới mát tâm hồn cô, trái tim cô vốn đã thiếu thốn tình cảm, chúng dường như giúp cô có đủ nghị lực để vượt qua những cơn đau dài hành hạ mỗi khi trở trời. Đôi mắt ngấn lệ, cô âu yếm nhìn những đứa học trò bé nhỏ ngày nào, một giọt nước mắt lăn dài, giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.


Ôm bó hoa hồng trắng trong tay, Thuc nhẹ nhàng bước tới gần lặng lẽ trao cho cô những bông hoa tươi thắm, những bông hoa thay cho tấm lòng của đứa học sinh đi xa mà lòng vẫn nhớ, vẫn yêu bóng hình cô của ngày xưa. Ngay lúc này, Thục muốn ôm chầm lấy cô, sà vào lòng để thủ thỉ bày tỏ, tâm sự như một đứa học trò ngày nào mới chập chững bước vào ngôi trường cấp ba xa lạ. Nhưng cái ngày xưa ấy đã xa thật rồi. Giờ đây, mọi thứ đã khác, Thục đã bước chân vào ngưỡng cửa đại học, một môi trường rộng hơn rất nhiều, nhưng cô biết mình sẽ đủ sức tung bay. Bạn bè, môi trường học tập mới, cùng cuộc sống chốn phồn hoa đô hội đã làm cô thay đổi hẳn, đến cô cũng phải khen “Thục nhà ta hôm nay trông đẹp ra và chín chắn hơn các em nhỉ?” Thục khẽ mỉm cười ..


Quá nhiều những hoài tưởng của ngày xưa kéo cô về quá khứ. Thục không thể nào quên được những tình cảm mà cô đã dành cho Thục và các bạn suốt những năm cấp III. Nơi ấy, bằng tình yêu thương vô bờ, bằng lương tri của những con người vì tương lai của thế hệ học sinh, các thầy cô đã chắp cho Thục và các bao bạn bè khác đôi cánh vào đời. Chính cô đã cho Thục biết thế nào là cuộc sống, là yêu thương. Với Thục, cô mãi mãi là hình ảnh của người cô năm xưa, thân thương gần gũi, yêu học trò hết mực, là hình ảnh của một người giáo viên mẫu mực, sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm về những việc làm khờ dại của học sinh. Thục nể phục cô vì cô là người biết vượt qua số phận để sống vui vẻ, để dìu dắt từng thế hệ học trò vào đại học, lấy thành công của học trò làm niềm vui, coi đó là thành quả của nghề. Bệnh tật dày vò thân xác, từng cơn đau đến tê người, tưởng chừng như hàng ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt, nhưng lúc nào cô cũng cố gắng nở những nụ cười hiền hậu nhất với học sinh. Thục hiểu, Thục biết rằng ẩn sâu dưới bề ngoài có vẻ cứng rắn kia là một trái tim khao khát được yêu thương, che chở, một tâm hồn dễ vỡ và một tấm lòng nhân hậu, một cách sống lấy tình cảm để dàn trải tất cả. Lúc sắp phải chia tay ngôi trường cấp ba Thục chỉ sợ một ngày kia cuộc sống xô bồ sẽ làm nhạt mờ hình ảnh của cô, tình cảm tốt đẹp đối với cô sẽ bị lãng quên, sẽ bị đẩy lùi vào quá khứ. Thục sợ những toan tình vụn vặt của cuộc đời sẽ làm cô quên đi người cô thân yêu đang ngóng trông đợi ngày nhìn thấy Thục trưởng thành. Thục cảm thấy sợ, rất sợ. Nhưng không, giờ đây, sau lần trở về này, cô chợt nhận ra người cô ấy quan trọng nhường nào trong cuộc đời cô. Thục chỉ muốn giờ phút này là mãi mãi, để Thục và các bạn Thục được gần bên cô như thế này, trò chuyện thật lâu...Cánh cửa sổ bỗng đóng sập, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, trả cô về với hiện tại. Cô biết cuộc gặp nào rồi cũng tàn, sự trở về là để chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Cô sợ sẽ mất đi những gì tốt đẹp nhất của hiện tại Hít một hơi thật dài tạm gát mọi suy nghĩ qua một bên để Thục có thể nhập vào cuộc gặp mặt một cách nhẹ nhàng. Trong tâm tưởng người Thục, cô ấy vẫn vẹn nguyên như xưa, hệt như cái ngày cô cười hiền hậu chia tay tiễn từng đứa học trò lên đường đi học, và cả trong cái ngày chia tay liên hoan cuối năm đầy quyến luyến ấy nữa. Nghĩ về khoảnh khắc ấy, tim Thục như thắt lại. Đôi bàn tay Thục bé nhỏ rung lên, nắm chặt lại như không muốn những kí ức ngày xưa bay đi mất. Thục im lặng, không nói gì…


-Thục ,em làm sao vậy ???


- Dạ không sao đâu cô


Tiếng nói làm Thục giật mình, chỉ biết lắp bắp thanh minh hình như cô thấy được nỗi buồn, và những suy nghĩ trên khuôn mặt Thục. Cô đặt đôi bàn tay lên hai vai Thục như lời an ủi, động viên chia sẻ…


Những cuộc trò chuyện râm ran đưa đám học trò về với những ngày xưa êm đềm còn một thời cắp sách, được bàn tay cô dạy bảo từng ngày. Lúc ấy, sao thấy ghét mỗi lúc cô mắng, cô la mà giờ đây lại thiết tha muốn nghe lại một lần. Cô ngồi đấy, trò ngồi đây nhưng thời gian có lẽ đã trôi tuột đi xa lắc, đã kéo những đứa học trò ngày nào của cô đi mãi đi mãi trên những giấc mơ dài. Cô hiểu rằng cuộc đời là như thế, cô hiểu cô là người đưa đò chở khách sang sông, chỉ còn mình ở lại nhưng sao cô vẫn thấy nhói đau trước mỗi lần đưa một chuyến đò sang sông. Còn Thục, Thục hiểu sẽ chẳng mãi cùng cô vui buồn những chiều lên lớp, sẽ không thể cùng cô những lúc ốm đau, Thục càng hiểu rõ mình một ngày kia sẽ bị cuốn đi mất giữa chốn cuộc sống hối hả, xô bồ. Nên hơn ai hết, cô muốn níu giữ những giây phút ngắn ngủi này. Để cô thấy mình vẫn nhỏ bé, và cần cô chỉ dạy hơn bao giờ.


Mỗi lần trở về là một lần cô thêm nhớ thêm yêu những ngày xưa cũ, càng thêm trân trọng đức hi sinh thầm lặng của những người chèo đò. Cô không biết tương lai sẽ đi đâu trong biển đời tấp nập, nhưng Thục, và mỗi đứa học trò đến thăm cô hôm nay thầm hứa với lòng, nếu trở về quê thì sẽ lại đến nhà cô, ôn lại những kỉ niệm thật đẹp của những tháng năm học trò không bao gi phai m trong kí c.



Thế mà đã gần một tiếng trôi qua hồi chuông nhà thờ khẽ ngân lên như kéo Thục về với thực tại, phải đi mặt với cuộc chia tay đầy nước mắt, những đứa bạn rối rít chào cô về, nhưng lúc này đôi chân Thục không thể nhấc nổi ,Thục muốn sà vào lòng cô để làm một đứa học trò ngoan như ngày nào. Rời khỏi nhà cô tâm trạng thục vẫn xao xuyến lạ thường, cô muốn quay lại nhưng gi đây Thục không còn là một đứa học trò ngây thơ ngày nào, cô phải tiếp tục bước tiếp con đường mà mình đã chọn để hướng tới một tương lai tốt đẹp, tạm gát những tình cảm cô trò ấy đ tìm thấy niềm hạnh phúc lớn lao hơn, phải biết kìm nén tình cảm để dễ hoà nnhập hơn.


Theo đám bạn dạo dọc những con đường đy hoa và hương vị tết, lướt qua mắt Thục thật nhanh một đoá hoa hồng trắng.


Phạm Thị Diễm Trang



Lớp: 21- K34



Email: ngoisaomangniemtin_2790@yahoo.com

4 comments to "Trắng hồng"

  1. Anonymous says:

    Noi dung thi ok nhung dien dat kha ruom ra, nhieu cho con lap y

  2. Anonymous says:

    đọc bài này không thấy xúc động mà thấy mệt mỏi wá, lời văn không gọn và không hấp dẫn.

  3. Anonymous says:

    Tui đồng ý với 2 bạn ^^

  4. Anonymous says:

    Bạn đang yêu!! Người ấy của bạn đang giận bạn!!! Bạn có thắc mắc về tình yêu. Bạn đang có tâm sự về công việc, học tập, nghề nghiệp, con cái, sức khỏe…Hãy gọi số: 1900 599 953 để được tư vấn . 1900 599 953 chúng tôi luôn lắng nghe tâm sự của bạn.

Leave a comment