Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Một câu chuyện nhỏ

Một câu chuyện nhỏ

- Anh ơi! bữa trưa nay tụi mình ăn gì vậy?

- Tao cũng không biết. Bữa nay mày muốn ăn gì?
- Em muốn ăn đùi gà nè, chân giò nè và còn ờ…ờ… để em nghĩ coi.
- Thôi đi mày, người mày ốm nhom ốm nhách mà ăn gì dữ dậy?
- Kệ em, tại em thích ăn mấy món đó !
- Mày ngu quá à, còn nhiều món ngon hơn nhiều: cách gà chiên nè, cút chiên bơ nè, mấy món tao thích lắm hehe !
- Hổng dám đâu, mấy món của em ngon hơn!
- Của tao ngon hơn!
- Của em mà…à…
- Của tao ngon hơn chứ bộ!
- Ứ chịu đâu, của em ngon hơn hic…hic…
- Được rùi thì của mày ngon hơn được chưa. Thui nín đi!
- Hic..hic..ic.. Ủa, anh hai. Hồi sáng mẹ đưa cho anh hai bao nhiêu tiền để đi chợ zậy? Có đủ tiền mua mấy thứ em thích hông?
- Hồi sáng mẹ đưa tao 10.000 đi chợ cả ngày luôn rùi .
- Zậy 10.000 có đủ không anh?
- Làm sao mà đủ được. Nhưng mà không sao đâu, mốt tao lớn tao sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền, lúc đó mày muốn cái gì tao sẽ mua cho mày thứ đó.
- Uhm…anh hai hứa đó nha. Lúc đó em sẽ mua thiệt nhiều đồ đẹp nè, nhiều món ngon cho mẹ và anh hai nữa , hi, hì…ì
-Ừ !

Đó là một câu chuyện nhỏ mà tình cờ tôi đã nghe được từ hai anh em nhà hàng xóm đợt mùa hè xanh năm nay. Ngồi nghe những ước mơ nhỏ nhoi của hai đứa trẻ tôi cảm thấy cay cay khóe mắt. Những mong ước tưởng chừng như nhỏ bé đối với nhiều người thì đối với chúng đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Nhìn ánh mắt sáng long lanh và thơ ngây của hai anh em khi kể về những mong ước tôi lại càng thấy chúng thật đáng yêu. Thế nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Khi chúng nhớ ra trong tay chỉ có 10.000 thì mọi ước mơ cũng nơi tôi ở trong vội biến mất. Và rồi khi đứa anh hứa mai mốt sẽ mua mọi thứ thì ngay lập tức hai anh em lại tiếp tục cười đùa, tiếp tục ước mơ và tiếp tục tranh cãi nhau xem món nào ngon hơn. Thật đúng là trẻ thơ, khóc đấy rồi lại cười đấy, những ước mơ của chúng chẳng bao giờ hết cả.

Nhìn chúng nói chuyện, cười đùa với nhau tôi lại thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa, làm nhiều việc hơn nữa để góp công sức ít ỏi của mình để biến những ước mơ của trẻ nghèo thành sự thật. Và đến bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được trách nhiệm của những sinh viên tình nguyện như tôi nói riêng và trách nhiệm của xã hội nói chung nhằm xây dựng một xã hội tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười.

Cao Thị Bích Lân - Ấp Côn Đại

0 comments to "Một câu chuyện nhỏ"

Leave a comment