Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Đông sớm mai

Đông sớm mai

Mèo thức giấc khi hơi lạnh của buổi ban mai lặng lẽ trườn qua những ô cửa thông gió bé tí hin. Nó cố gắng hé mắt nhìn ra cái màn sương xám xịt bên ngoài ô cửa sổ lắp kính, phán đoán xem đã là mấy giờ rồi, trong khi cái làn hơi ẩm ướt ấy cứ thản nhiên kéo sụp mí mắt ngáy ngủ của nó không chút thương tiếc. Nó suy nghĩ một cách chật vật trong cơn buồn ngủ: hôm nay là thứ mấy rồi hén, có phải đi học không ta, có kiểm tra môn gì không nhỉ, còn mấy ngày nữa thì tới ngày thi hả trời. Cầu mong hôm nay không phải là ngày phải dậy sớm…
Màn sương sớm lạnh tê tê lởn vởn bao vây bộ não lười biếng của nó: thôi thôi, nghĩ làm gì cho mệt óc, cứ ngủ tiếp đi cho khỏe người, đến mặt trời còn làm biếng chưa chịu dậy thì mắc mớ gì Mèo phải làm siêng chứ. Mèo tự hài lòng với cái suy luận hết sức logic đó. Nó quơ tay tóm con Mashimaro béo ị vô sát người, kéo tấm mền nhung dày lên sát cổ, rồi rúc sâu vô cái đống bùi nhùi êm ái đầy mền gối và thú bông đó. Chà chà! Sướng thiệt à nghen! Cứ được nằm như vầy luôn thì sướng phải biết. Nhưng nó mới tận hưởng cái sự khoan khoái được khoảng một phút hay cỡ đó thì đã nghe tiếng mẹ từ nhà bếp vọng lên: “Mèo! Dậy đi học con! Tới giờ rồi!”… “Dạạạạạạạ!”. Mèo nghe cái âm thanh phát ra từ cổ họng nó lè nhè ngái ngủ mà cảm thấy bất mãn trong lòng. Nó chỉ có một mong muốn cỏn con là ngủ nướng mà cũng không được nữa. Tại sao người ta lại bắt nó phải dậy sớm đi học trong một cái thời tiết vô cùng thích hợp cho việc ngủ như thế này chứ?
Nó cố gắng vặn qua vẹo lại cơ thể, chà xát tay chân cho đỡ lạnh rồi lê lết cái tấm thân uể oải vô nhà vệ sinh. Nước lạnh đến nỗi nó cóng cả tay chân và chẳng muốn rửa mặt một chút xíu nào… Khoác lên mình tấm áo dài trắng mỏng manh, Mèo thấy rùng mình khi nghĩ đến việc phải bước ra đường với cái bộ trang phục dễ bị gió luồn vô như vầy. Bước xuống bếp, nó phải ăn cho hết bữa sáng đầy tú hụ theo yêu cầu của mẹ rồi mới được bước chân ra khỏi nhà. Ngoài kia, mấy dải nắng yếu ớt của mặt trời buổi sớm không đủ chống chọi với những đám mây khổng lồ ngang ngạnh. Mèo dắt chiếc xe đạp ra sân, kéo cao cổ áo khoác trong khi cơn gió xào xạc lướt trên những tán cây thưa lá đang rón rén luồn qua tà áo dài trắng của nó.
Đó đã là chuyện của ngày hôm qua xa lắm. Còn hôm nay thì…
Mèo thức giấc khi cái điện thoại rung lên bình bịch, phun ra những tràng dài inh ỏi với nỗ lực đánh thức con bé yêu ngủ nướng là nó. Nó quơ tay tìm cái thứ đáng ghét vừa làm hỏng giấc ngủ của mình, tắt vội chuông báo thức, sợ ồn ào ảnh hưởng đến mấy chị cùng phòng trọ. Mèo không vội mở mắt ra ngay mà nằm yên để tận hưởng những giây phút cuối cùng được… ngủ. Sau đó, nó lại ngó quanh quất tìm cái mền yêu quí tối hôm qua vẫn đắp trên người nó. Thì ra là do khí trời không thấy mùa đông của Sài Gòn đã làm nó hất tung chăn mền trong cơn mê ngủ. Mèo làu bàu về cái thời tiết đáng lẽ ra phải có hơi hướm lạnh lẽo này. Thậm chí cái ham muốn mặc áo dài tay cổ lọ của Mèo cũng bị cái lạnh nửa vời ở đây ngăn cản. Trời vẫn chưa sáng rõ, nhưng nó đã phải lóc cóc bò ra khỏi giường để mà chuẩn bị đi học. Đương nhiên, Mèo cứ việc nằm ườn ra đó mà nướng thêm vài phút nữa nếu thích bị kẹt giữa một đống xe cộ ngập ngụa khói xăng trong khi thầy giáo và những bạn sinh viên khác đều đã bước vào giảng đường. Mèo nhận thấy rằng tắm táp vào buổi sáng rõ ràng giúp cho đầu óc nó thông thoáng mát mẻ hơn một chút, cho dù bây giờ rõ ràng là cái thời điểm mà người ta vẫn gọi là lạnh hơn những lúc khác trong năm. Vừa chải đầu nó vừa lẩm nhẩm tính xem còn mấy ngày nữa nó phải đi thi, cái kì thi mà - đương nhiên, bởi vì là lần đầu tiên trong đời - nó không biết sẽ như thế nào. Quăng cặp sách lên vai, nó xem xét trong đầu những quán ăn gần trường mà nó có thể ghé vô ăn sáng. Trên cao, mặt trời đang nhe răng cười ha hả khi thấy mấy cụm mây bé nhỏ chẳng dám đến đọ sức với mình. Mèo dắt xe máy xuống đường, kéo cao cổ áo khoác trong khi ánh nắng chói chang chảy tràn khắp mặt đường đang mon men bò lên bàn tay của nó.

Vân Anh_STSV

0 comments to "Đông sớm mai"

Leave a comment