Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Việt Nam yêu quý!

Việt Nam yêu quý!


Có một cái gì đó nhói đau ở tim. Nó bóp nghẹt mọi hơi thở đang gào thét trong lồng ngực. Việt Nam thua rồi. Thua một cách cay đắng. Thua khi không còn là chính mình. Thua không phải vì đối thủ hay hơn. Thua chính bản thân mình. Khi nói đến điều đó…Không. Không chính xác. Họ đã thay đổi, đã cố gắng. Họ đã làm nức long hàng triệu người hâm mộ quê nhà bằng một lối chơi đẹp, cống hiến mà những thế hệ vàng cũng chưa chắc đã làm được. Hoàng Quảng, Trọng Hoàng mạnh mẽ, thanh thoát; Thành Lương tài hoa, chững chạc; Tiến Thành khéo léo và Thanh Bình… lối chơi đẹp mà các anh đã tạo ra đâu rồi? Chỉ còn lại những đôi chân nặng nề, những pha xử lý bóng lập bập, không dứt khoát. Chỉ còn lại những tình huống làm người hâm mộ hi vọng rồi lại thất vọng trong nỗi buồn da diết. Những đường chuyền dài, lối chơi hiện đại, đa dạng, những pha xử lý bóng tinh tế, những cú sút xa tưởng chừng chỉ xuất hiện ở sân cỏ nước Anh xa xôi lại được thê hệ tài năng như các anh rèn giũa và tái hiện trong sự ngỡ ngàng và hạnh phúc vô bờ bến của người hâm mộ. Chúng tôi vui vì các anh đã là người mở ra một hướng đi mới cho bóng đá Việt Nam. Một hướng đi chậm nhưng chắc chắn. Một hướng đi mà những thế hệ đi trước các anh đã từng ao ước và cố gắng để xây dựng nền tảng cho thế hệ đi sau. Các anh đã làm được điều đó. Các anh đã không còn e ngại khi đối thủ là Thái Lan. Các anh đã biết cách thể hiện bản lĩnh trước Singapore-đối thủ với lối đá mà lúc trước chỉ mới nhắc đến đã làm sởn tóc gáy người hâm mộ Việt Nam. Tưởng rằng như bóng đá Việt Nam đã bước lên một tầm cao mới để có thể hướng ra những sân chơi lớn hơn. Nhưng rồi người hâm mộ vẫn phải lo lắng khi đội tuyển quên cách thể hiện bản lĩnh một ông lớn khi gặp Đông Timor-đội bóng đã hốt được một rổ bàn thua trước Malaysia. Chúng tôi vui với những gì mà các anh đã làm được cho nền bóng đá cũng như hàng triệu con tim người hâm mộ. Nhưng chúng tôi cũng đau lắm chứ. Đau thật sự. Đau từ trong trái tim. Đã có biết bao nhiêu hi vọng, háo hức trước trận chung kết để rồi chỉ còn lại nỗi buồn da diết không biết khi nào mới nguôi ngoai. Đã có biết bao nhiêu con tim Việt Nam thổn thức theo từng pha xử lý của các anh để rồi những gì nhận được chỉ là những giọt nước mắt của ai đó lăn dài trên má. Ánh mắt thẫn thờ của những người hâm mộ khi nghe tiếng còi kết thúc trận đấu. Chúng tôi không tin vào những gì đang diễn ra. Chúng tôi không tin…

Trên mọi nẻo đường của thành phố Sài Gòn này hay trên khắp cả nước, những màn ăn mừng, những băng rôn cổ vũ, những lá cờ tổ quốc chỉ chờ được tung bay trong lời bài hát “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng…” giờ bỗng như im bặt. Nỗi buồn này sao mà im ắng, sao mà da diết đến thế! Nước mắt cứ trào ra mà sao không nói nên lời. Những ánh mắt vô định, những khoảng trống suy tư là những gì có thể bắt gặp bên những quán cốc, bên những chiếc xe 3 bánh chở hàng được trang hoàng cờ tổ quốc một cách tỉ mỉ, hay một góc phố, một cột đèn giao thong hay ở đâu mà chúng tôi có thể tựa vào đó để có thể tự trấn an mình. Chúng tôi đã khóc. Khóc thật sự…

Dẫu biết là thế! Dẫu biết là hàng triệu con tim Việt Nam sẽ phải lại chờ đến AFF cup năm sau rồi Seagames 26th . Nhưng chúng tôi sẽ chờ. Chúng tôi hứa. Thời gian và nỗi đau có lẽ những điều mà chúng tôi không muốn nhắc đến lúc này. Nhưng cùng với điều đó, con người ta mới lớn lên, mới rút kinh nghiệm cho những lần sau, mới có thể đạt được những tầm cao mới trên những chặng đường dài. Khi đó cả tập thể các anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và cả chúng tôi, cả dân tộc này cũng sẽ lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Không phải chiến thắng nào cũng hoàn hảo và không phải thất bại nào cũng vô nghĩa. Hãy vượt qua thất bại này nhé các anh!

Cám ơn anh, Tấn Trường! Chúng tôi đã cùng nhau hô vang tên anh chỉ với mong mỏi anh có thể cảm nhận hơi ấm của hàng triệu con tim từ quê nhà, để anh có thể vượt qua cơn đau ở đôi tay và đứng vững trên đôi chân bằng tinh thần của cả dân tộc Việt. Anh đã cho chúng tôi thấy được hình ảnh, tinh thần của cả tập thể đội bóng. Cám ơn ông, Sir Calisto. Cám ơn anh, Thành Lương. Cám ơn các anh, đội bóng thân yêu của chúng tôi! Chúng tôi sẽ chờ…

Bùi Ngọc Linh

“Được thực hiện bởi STSV - www.sangtacsv.com

5 comments to "Việt Nam yêu quý!"

  1. mit says:

    Chị cũng đã đau thật sự,như mất một cái gì đó ở sâu tận trong lòng mình, vì quá tự hào về tổ quốc mình,về con người mình,niềm tự hào dân tộc,niềm khát khao chiến thắng,niềm khát khao khẳng định vị thế của Việt Nam mình trc Đông Nam Á nhỏ bé này...
    Chưa bao giờ xem một trận banh kì seagame,cố chen chân cho bằng được lấy một chỗ ngồi bé xíu trong sân thi đấu 4A Phạm Ngọc Thạch,suýt mất điện thoại,đứng hiên ngang hát vang bài quốc ca, la hét cho đến khi nói không nổi, hơn hết là chờ đợi, một niềm tin cho đến tận phút cuối cùng.
    Rồi mọi thứ vụn vỡ,hỏi có khóc không, có lẽ vì đau quá nên không khóc được...
    Có lẽ kì vọng quá nên thất vọng nhiều,cầu thủ không có lỗi gì cả,lỗi cũng ko là ở chúng ta, cái khát khao chiến thắng,cái khát khao chinh phục chiếc cúp vô địch là cái khát khao chung của tất cả mọi người...
    Thôi thì, tiếp tục hi vọng,người ta có thể cản chúng ta lấy chiếc huy chương vàng, nhưng người ta không thể cản được niềm tin lớn lao của chúng ta...
    Niềm tin đủ lớn, thành công sẽ không còn là mộng mị,phải ko em?

  2. hongnhung says:

    hix, chị với M.Anh ngồi coi ở Jollibee, đâu ở phút 60, lúc thủng lưới, 2 đứa nhìn nhau ngơ ngác, 1 bàn thắng nhạt nhẽo của Malaysia, nhưng lại làm bao ng hâm mộ VN tan nát

  3. pinksky says:

    hi vong nhung ki seagame sau chung ta se nhan dc chiec huy chuong vang nhung hi vong lon nhat la mong cac anh hay luon la chinh minh. du sao hang trieu trai tim viet van doi theo tung buoc chan cua cac anh

  4. pinksky says:

    em tin roi nhung ki seagame sau, nhung giai dau khac cac anh se lai lam co dong vien cua minh khoc-khoc vi hanh phuc...

  5. Linh says:

    chi M.Anh voi chi Nhung di an jolibee ma khong cho em di zoi^^

Leave a comment